♥ Kitty cute ♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥ Kitty cute ♥

Forum này dành cho tất cả các bạn đó . Hãy cùng tham gia đi nào ^^
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
yumiko kou
Lever 1
Lever 1
yumiko kou


Tổng số bài gửi : 4
Join date : 04/08/2009
Age : 27
Đến từ : Soul Society

[ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh Empty
Bài gửiTiêu đề: [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh   [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh I_icon_minitimeWed Aug 05, 2009 12:40 pm

nguồn : http://forum.acc.vn/chu-de/69069/xem.htmx?offset=0

Thiên thần đêm Giáng Sinh
Title:Thiên thần đêm giáng sinh
Disclaime:Tất cả là của Clamp-sensie
Author:Mình Sakura_lovely(Sakura_Avalon)
Wanring:Tình cảm 13+
Pairing:SakuraxSyaoran
Status:Khoảng 3 chương(short fic)
Summary:Sakura là một cô tiểu thư giàu có sống trong giàu sang.Nhưng bất hạnh thay cô mắc phải một chứng bệnh ko thể chữa trị.Và số phận đưa đẩy cô gặp một chàng trai có thể cảm hoá được nỗi cô đơn ,tủi thân trong cô.Liệu tình yêu đó có là phép màu chữa khỏi căn bệnh ko?Số phận cô gái này sẽ như thế nào?

Chương 1:Số phận của một con người
Một buổi sớm mai trong lành,tại biệt thự Kinomoto thị trấn Tomoeda.Một tiếng nói lanh lảnh cất lên:
-Thưa cô chủ, đã tới giờ đến trường ah!
-Tôi biết rồi-Từ trên lầu bước xuống là một cô gái trẻ với mái tóc màu nâu dài ngang vai, đôi mắt màu xanh lục bảo trong suốt chứa đựng một nét đượm buồn với gương mặt lạnh lùng như băng giá cô đáp trả.Phải,cô chính là Kinomoto Sakura con gái của chủ tịch tập đoàn đá quý nổi tiếng Kinomoto.

Biệt thự Kinomoto Tomoyo lớn nằm giữa trung tâm thị trấn Tomoeda.Cách đó ko xa là ngôi trường phổ thông trung học Tomoe.Chiếc xe Limo đen đậu trước cổng,Sakura từ trong bước ra trong chiếc áo trắng tay dài cổ cánh sen và chiếc váy ngắn màu hồng phấn bước lên xe.Người tài xế cung cẩn đứng xuống mở cửa xe mời cô lên sau đó anh ta mới vào chỗ và chiếc xe từ từ lăn bánh thằng tiến đế trường Tomoe.
Chiếc xe đỗ xịch trước cổng trường,Sakura nhẹ nhàng bước xuống.Trước đó cũng có một chiếc xe vừa đến, thấy người từ trên xe bước xuống Sakura kêu lên:
-Tomoyo-chan!-Cô vẫy vẫy tay chào
Cô gái kia đẹp tuyệt với đôi mắt tím biếc hoà cùng mái tóc tím óng ả dài đến thắt lưng vẫy tay chào lại. Đó chính là Daidouji Tomoyo,con gái chủ tịch tập đoàn trang sức Daidouji và cũng là bạn thân của Sakura.Thấy Sakura vẫy tay cô vội chạy đến:
-Chào Sakura-chan.Hôm nay Sakura-chan đẹp quá
-Thôi mà Tomoyo đừng trêu mình-Sakura ngượng đỏ mặt
-Xem cậu dễ thương chưa kìa-Tomoyo thấy thế càng cố trêu Sakura
Sakura mỉm cười gượng gạo-Cậu thật là…
-Sakura cười trông đẹp lắm...tuy chỉ là-Tomoyo ngập ngừng mỉm cười nắm lấy tay bạn cả hai cùng bước vào lớp.Phải hiện tại đây chỉ có Tomoyo mới có thể làm cho Sakura cười thôi.Các tiết học căng thẳng từ từ trôi qua
Giờ ra chơi,Sakura cùng Tomoyo ngồi nghỉ dưới gốc cây anh đào.
-Sakura cười lên xem nào.
-Tomoyo ah` cậu biết là tớ không thể mà…
-Sakura của tớ đâu rồi. Sakura mà lúc nào cũng tươi cười hồn nhiên ấy
-Tomoyo ah` Sakura ấy…đã chết rồi-Giọng Sakura ngẹn ngào-từ ngày ấy…

Nghe Sakura nói thế lòng Tomoyo như thắt lại.Cô chỉ muốn nhìn người bạn thân nhất lúc nào cũng mỉm cười…để cô có thể nhìn ngắm cả đời…hay ít nhất là những ngày có thể nhìn thấy cô ấy…vậy mà…số phận sao cứ thích trêu đùa con người quá.Nó đã biến một con người lúc nào cũng vô tư hồn nhiên tươi cười mạnh mẽ thành một còn người lạnh lùng,vô cảm,ko còn tìm thấy được nụ cười trên gương mặt ấy nữa.

Từ ngày ấy,ngày mà Sakura biết được sự thật về chính bản thân mình cho đến nay.Cô đã yếu đuối và trở thành con người ko có nụ cười.Thứ gì nhỉ…thứ gì đã làm cô đánh mất nó…hay là do chính bản thân mình…Rồi có ngày sẽ có người tìm ra được..Ngừơi ấy là ai?...Chưa ai biết…Người ấy ra sao?...Chưa ai rõ…Chuyện gì sẽ đến?Ai sẽ làm thay đổi được cuộc sống-cái mặt nạ giả tạo mà Sakura đã đẹo suốt 5 năm nay…
End chap 1!
Về Đầu Trang Go down
yumiko kou
Lever 1
Lever 1
yumiko kou


Tổng số bài gửi : 4
Join date : 04/08/2009
Age : 27
Đến từ : Soul Society

[ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh   [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh I_icon_minitimeWed Aug 05, 2009 12:43 pm

Chap 2

Sakura ngồi im lìm bên cửa sổ ngắm nhìn tuyết rơi mà lòng thì vô cùng lạnh lẽo.Cô không bao giờ quên cái ngày hai năm về trước khi cầm trên tay giấy thông báo kết quả khám bệnh.Cô tự hỏi tại sao mình lại mắc căn bệnh đó, tự hỏi rằng cô đã làm gì nên tội để phải chịu đựng số phận cay nghiệt này.Cô lúc đó mới chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, lứa tuổi đẹp nhất, tràn đầy sức sống nhất của một đời người.Cô vẫn còn cả một tương lai tươi sáng đang chờ phía trước thế mà chỉ trong một buổi sáng tất cả như sụp đổ dưới chân cô. “Ung thư máu giai đoạn hai”, người bác sĩ nói ngắn gọn như thế rồi ông ta bắt đầu nói về cái gì mà niềm lạc quan vui sống sẽ giúp căn bệnh phát triển chậm lại, rồi nào là vẫn còn cơ hội nếu ghép tủy thành công.Sakura không nghe thấy gì cả, kể từ lúc đó đôi mắt cô trở nên vô hồn trống rỗng và nụ cười tắt lịm trên môi cô.Ngay khi nghe tin, ba cô vội tức tốc bay về từ nước ngoài.kể từ lúc đó Sakura phải chịu đựng những cuộc phẫu thuật dai dẳng hòng mong níu giữ mạng sống cho cô nhưng rồi cứ sau mẫu lần như vậy cô lại nhìn thấy những cái lắc đầu chán nản của vị bác sĩ, ánh mắt buồn bã của ba cô, những tiếng thở dài ngao ngán đến tuyệt vọng của anh Touya hàng đêm, tất cả như những lưỡi dao vô hình giày vò trái tim của Sakura.

Sau đó ba cô ngỏ ý muốn cô sang Mỹ làm phẫu thuật vì biết đâu sẽ còn có hy vọng nhưng cô từ chối.Cô không muốn hy vọng thêm điều gì nữa bởi cô sợ sẽ phải thất vọng.Cứ thế, từng ngày Sakura rút dần vào thế giới của riêng cô, cô không nói cười, chạy nhảy như trước, không giao tiếp với bất kỳ ai hay đến bất kỳ đâu trừ khi đến trường, bệnh viện hay nhà của Tomoyo.Mỗi ngày Sakura phải chịu đựng việc uống hàng chục viên thuốc vừa đắng vừa khô cứng.Đã có lúc Sakura ước ao rằng thần chết hãy sớm đến để đưa mình đi chứ với cô cuộc sống chờ chết từng ngày thế này thật quá đỗi vô vị.Nhưng rồi mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác vì âu sầu của ba hay ánh mắt tê dại đi vì bị nỗi buồn gặm nhấm của anh Touya thì cô lại không nỡ.Cô biết cả hai người đều rất lo lắng cho cô, hơn ai hết họ mong cô được sống hạnh phúc, khỏe mạnh nhưng họ không thể giúp gì được cho cô ngoài việc động viên cô mỗi ngày và chứng kiến cô đau đớn mỗi khi cơn bệnh tái phát.Nó như một sự hành hạ về tinh thần đối với họ, mà hành hạ tinh thần có khi lại còn đau đớn hơn là bị hành hạ thể xác.Cô cũng mong mình có thể sống khỏe mạnh, vui vẻ lắm chứ nhưng Thượng đế không cho cô cái quyền đó.Và cô chọn cách rút vào vỏ ốc của riêng mình để tiếp tục sống mà không nghĩ rằng nó lại càng khiến những người cô yêu thương tổn thương hơn gấp bội.

Chuông điện thoại chợt vang lên và trên màn hình hiện lên số của Tomoyo. Sakura cầm máy lên nghe một cách hững hờ

- Alô!Có việc gì vậy Tomoyo?

- Cậu ra ngoài một lát đi, tớ cần phải chọn vài món quà Giáng sinh cho mọi người và chọn một bộ váy cho cậu nữa.

- Tớ không muốn đi đâu cả.Cậu biết mà!

- Tớ biết, nhưng chỉ một lát thôi mà!Hãy làm vì tớ đi Sakura, tớ năn nỉ cậu đấy – giọng Tomoyo rươm rướm nước mắt khiến Sakura thấy chạnh lòng

- Thôi được! Cậu đang ở đâu?

Sau khi ghi chép lại địa chỉ cửa hàng, Sakura bảo người làm chuẩn bị xe rồi trở lên phòng thay đổi trang phục, khoác thêm áo ấm và bước ra ngoài đường.

Gió đang thổi lồng lộng cuốn theo những bông tuyết trắng tinh đập vào cửa kính.hai bên lề đường, tuyết bị những chiếc xe dọn tuyết ủi thành hai đống cao nghệu chừa lối đi ở giữa cho xe cộ.Trên lề đường tấp nập người qua lại, người nào người nấy áo ấm khăn choàng kín mít, tay xách đầy những giỏ hàng hóa, miệng nở những nụ cười ấm áp.Xe dừng lại trước một cửa hiệu lộng lẫy trang trí đầy đèn nhấp nháy rực rỡ sắc màu.Người tài xế giữ cho cửa xe mở để Sakura bước xuống và cô đẩy cánh cửa kính bước vào bên trong cửa hàng.Nhận ra Tomoyo đang đứng xem xét vài món hàng, Sakura đi đến bên cô và khẽ hắng giọng để báo cho Tomoyo biết sự có mặt của cô.Tomoyo quay sang nhìn Sakura và mỉm cười đưa lên hai cặp găng tay:

- Màu nào đẹp hơn hả Sakura?Đỏ hay tím?

- Màu nào cũng được cả.Cậu gọi tớ ra đây chỉ có thế thôi sao?

- Dĩ nhiên là không! Cậu đến đây đi!

Tomoyo nắm tay Sakura kéo cô đi vào bên trong nơi có hai cô phục vụ đang cầm trên tay hàng chục bộ áo váy.Tomoyo lần lượt ướm từng bộ lên người của Sakura xem có bộ nào phù hợp hay không.Sau khi chọn được năm bộ ưng ý nhất Tomoyo bắt Sakura mặc thử vào cho cô xem.Cực chẳng đã, Sakura đành phải chiều lòng bạn mà khoác lên người những chiếc áo váy sang trọng ấy rồi để mặc cho Tomoyo xúm xít xem xét kỹ lưỡng.Sau cùng, Tomoyo chọn được hai bộ một trắng, một hồng.Cô mỉm cười rạng rỡ nói với Sakura

- Quà Giáng sinh cho cậu đấy.Cậu thích không Sakura?

- Uhm, tớ thích lắm!Cám ơn cậu Tomoyo! – Sakura đành nói dối một chút để làm Tomoyo vui lòng.

Sau khi thanh toán, Tomoyo bảo muốn đi uống thứ gì đó nóng nên Sakura đành lững thững đi theo cô.Cũng vì đi trong khi lòng không muốn nên Sakura không nhìn đường xà, chỉ chăm chăm bước mà đầu óc suy nghĩ miên man đâu đó.Đến khi cô giật mình ngẩng lên thì đã không còn thấy Tomoyo đâu nữa.Sakura nhìn quanh quất xung quanh xem có thấy bạn ở đâu không nhưng tuyệt nhiên không hề thấy bóng dáng Tomoyo.Hơi bực bội trong lòng vì vướng phải vụ này, Sakura lầm bầm than thở trong miệng rồi cắm cúi đi về phía cửa hàng lúc nãy để tìm tài xế của mình.Lẽ ra cô định gọi điện gọi anh ta đến nhưng nhìn thấy trên đường lúc này đang ùn tắc giao thông nên cô đành tự mình đi tìm xe.

Khi đi ngang qua một góc phố đột nhiên Sakura thấy đất trời đảo lộn hết lên, cảnh vật xung quanh bắt đầu xoay mòng mòng và trước mắt cô tối sầm lại.Trước lúc ngất đi, Sakura còn kịp nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình.


***


Khi Sakura tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.Lúc đầu khi còn mơ mơ màng màng Sakura khẽ nhíu mày không hiểu nhưng khi ý thức trở lại thì Sakura hoảng hốt ngồi bật dậy, làm chiếc chăn đắp ngang ngực tuột xuống đất.Nhìn quanh quất thì cô phát hiện đây là một căn phòng nhỏ xíu, tồi tàn, và có một mùi gì đó.Bất ngờ một tiếng nói vang lên:

- Cô tỉnh rồi đấy àh?Tự dưng cô ngã vào người tôi trên phố làm tôi sợ quá.

Sakura quay người về phía vừa có tiếng nói.Trước mắt cô là một chàng trai chừng hai mươi tuổi, cao ráo, có mái tóc màu nâu và trông rất đẹp trai.Đặc biệt, đôi mắt màu hổ phách của anh ta hút lấy cái nhìn của cô bởi sự quyến rũ đặc biệt của nó.

- Anh là ai?Sao tôi lại ở đây? – Sakura hỏi một cách e dè

- Tên tôi là Ly Syaoran.Lúc chiều, cô đột nhiên ngã vào người tôi trên phố, gọi cách mấy cô cũng không tỉnh dậy nên tôi đành đưa cô về nhà tôi.Thật xin lỗi, lẽ ra tôi định đưa cô vào bệnh viện cơ, nhưng tôi không có đủ tiền nên… - Nói đến đây giọng chàng trai trở nên ấp úng

- Vậy thì cảm ơn anh lắm, nhưng bây giờ tôi phải về nhà.

- Nhưng bây giờ đã hơn hai giờ sáng rồi! Cô đợi trời sáng hãy về, con gái ra đường vào giờ này không an toàn đâu.

- Không sao, tôi sẽ gọi người nhà của tôi đến đón.

- Vậy thì tùy cô!

Sakura lục túi tìm điện thoại di động nhưng lại chả thấy điện thoại của mình đâu.Đến lúc này cô mới sực nhớ ra lúc chiều khi vào thử quần áo cô đã đưa điện thoại của mình cho Tomoyo giữ.Thế nên cô đành bối rối quay sang hỏi chàng trai tên Syaoran

- Điện thoại di động của tôi không có ở đây.Anh cho tôi mượn điện thoại được không?

- Tôi làm gì có điện thoại mà cho cô mượn chứ! – chàng trai nói với vẻ mặt hơi chua chát.

- Gì cơ? Một chiếc điện thoại di động mà anh cũng không có sao? – Sakura không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

- Tôi là một thằng nhà nghèo thưa Tiểu thư.Điện thoại di động với những người như cô không là gì nhưng với tôi là cả một tháng lương đấy. – Syaoran đáp giọng nhuốm đầy bực bội.

- Tôi…tôi…tôi xin lỗi.Tôi không có ý chê bai gì anh đâu.Tôi chỉ là…

- Được rồi.Xem ra cô phải ở lại đây thôi.Cô có đói không? – Syaoran cắt ngang màn áy náy của Sakura và phá tan bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người.

Nghe Syaoran hỏi thế, Sakura gật đầu lia lịa vì từ lúc trưa đến giờ cô chưa bỏ thứ gì vào bụng.Thế là Syaoran đứng lên đi vào bếp loay hoay trong đó một lát rồi bê ra hai tô mì nóng đặt trước mặt Sakura.

- Xin lỗi nhé.Tôi chỉ có thể mời cô ăn thứ này thôi!

- Không sao.Dù sao thì tôi cũng chả thể đòi hỏi gì hơn mà. – Sakura nhún vai một cách vô thưởng vô phạt.

Nói rồi cô cầm đũa lên, gắp mì đưa vào miệng.Có vị gì đó là lạ đang tan trên đầu lưỡi cô, hoàn toàn khác với những món sơn hào hải vị cô vẫn ăn hàng ngày nhưng sao cô chợt cảm thấy nó có hương vị thật ấm áp.

“Có lẽ tại mình đói quá!” – Sakura nghĩ thầm rồi tiếp tục gắp đũa thứ hai.

Syaoran im lặng nhìn cô tiểu thư trước mặt mình ăn mì ăn liền của nhà bình dân không chút phàn nàn thì chợt dậy lên một nỗi xúc cảm.Cậu chợt nghĩ có lẽ cô tiểu thư này cũng không đáng ghét cho lắm.Nghĩ thế Syaoran bèn nở một nụ cười rồi cậu cắm cúi gắp mì.


***
Về Đầu Trang Go down
yumiko kou
Lever 1
Lever 1
yumiko kou


Tổng số bài gửi : 4
Join date : 04/08/2009
Age : 27
Đến từ : Soul Society

[ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh   [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh I_icon_minitimeWed Aug 05, 2009 12:44 pm

- Anh sống ở đây một mình sao? – Sakura hỏi sau khi kết thúc bữa tối muộn.

- Phải, tôi từ quê lên đây ôn thi Đại học.Hiện tại tôi đang phải vừa ôn thi vừa làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống.Còn cô hẳn phải là một tiểu thư nhà giàu nhưng sao cô lại bị ngất giữa phố thế?

- Vì sức khỏe của tôi vốn không được tốt! – Sakura trả lời một cách hết sức miễn cưỡng

- Sao người nhà giàu lắm bệnh thế nhỉ?Còn tôi quanh năm suốt tháng chả mấy khi bệnh.Thế hóa ra vẫn tốt hơn cô!

- Hmm, tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ.Anh có phiền gì không?

- Không! Cô cứ ngủ trên giường đi, tôi sẽ nằm dưới sàn.


Sakura nghe Syaoran đề nghị thế cũng không phản đối gì mà thản nhiên leo lên giường và xoay mặt vào vách, thao thức một lúc lâu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ dù giấc ngủ ấy rất chập chờn do lạ chỗ.


***


Sáng hôm sau, Sakura dậy từ rất sớm và đòi về nhà nhưng Syaoran không muốn để cô đi một mình mà bắt cô để mình đưa đi cho an toàn.Chẳng có cách nào thuyết phục anh chàng tốt bụng hiếm có ấy nên Sakura đành để cho anh ta đưa mình về.Hai người đi bộ từ nhà Syaoran mất một lúc lâu thì đón tàu điện ngầm để đến nhà Sakura.Trên tàu điện ngầm lúc này đông đúc người đi làm, đi học nên Sakura nhăn nhó khó chịu vì phải chịu cảnh chen lấn.Từ bé đến giờ hễ ra khỏi nhà là cô bước lên chiếc xe hơi sang trọng chứ có phải chịu đựng việc đứng chung với hàng trăm con người khác như thế này đâu.Xung quanh Sakura lúc này là hơi người, là mùi mồ hôi, những âm thanh loạt soạt, tiếng người nói chuyện rì rầm tạo thành một thứ không khí hỗn độn cực kỳ khó chịu.Syaoran nhìn thấy vẻ mặt của Sakura thì đoán được ngay là cô tiểu thư này chưa bao giờ đi xe điện ngầm.Cậu cũng cảm thấy hơi áy náy vì bắt cô phải chịu đựng cảnh này nhưng cậu đành bất lực không biết giải quyết thế nào vì cậu đâu đủ tiền gọi taxi cho cô.Cậu đành thì thầm vào tai cô:

- Cố gắng một chút nhé! Chúng ta sắp đến nơi rồi.

Giữa một bầu không khí như vậy thì lời động viên của Syaoran lại khiến cho Sakura cảm thấy dễ chịu hẳn.Trước đây, mỗi khi chuẩn bị bước vào một cuộc phậu thuật cô đều nghe thấy những lời động viên như thế từ ba, từ anh hai, từ Tomoyo và nó luôn là động lực để cô cố gắng nhưng cứ mỗi lần cố gắng thì cô lại nhận được một kết quả đáng buồn.Vậy mà không hiểu sao những lời của Syaoran lại khiến cô cảm thấy khác hẳn.Có lẽ vì anh là một người lạ chăng và cô có cảm giác những lời ấy thật hơn so với những lời động viên nhuốm màu cay đắng của gia đình mình.

Hai người lững thững rời khỏi ga tàu điện ngầm và đi bộ khoảng ba mươi phút thì bắt đầu đi vào khu biệt thự cao cấp của Tomoeda.Xung quanh toàn là những căn nhà to lớn, lộng lẫy với đủ loại kiến trúc khiến cho người mới lần đầu đến đây như Syaoran có cảm giác mình vừa bước chân vào một thế giới khác.

- Nhà tôi kia rồi! – Sakura bất chợt lên tiếng, tay chỉ vể một căn biệt thự ở cuối con đường.

- Nếu vậy thì chúng ta đành tạm biệt thôi.Cô nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! – Syaoran nói có vẻ nuối tiếc gì đó rồi lặng lẽ quay đi.

Sakura thấy thế cũng quay người dợm bước về phía cổng biệt thự thì một tiếng gọi làm cô giật mình quay lại

- Này! Tôi vẫn chưa biết tên cô!

- Sakura Kinomoto! – cô nói sau vài giây ngập ngừng.


Syaoran mỉm cười gật đầu với cô một cái.Bất chợt Syaoran hỏi Sakura:

- Tại sao khuôn mặt của cô lại vương vấn ưu phiền trong khi đôi mắt của cô trong sáng và rực cháy một cái gì đó rất mãnh liệt?Cái gì đó giống như khao khát sống!

Sakura sững sờ mất một lúc rồi lắc đầu không đáp khiến Syaraon buồn bã quay lưng và lần này thì quay đi thật.Dáng cậu cao gầy và hiện lên vẻ gì đó cô độc khiến Sakura có cảm giác anh ta khá giống mình.Cô nhìn theo chàng trai cho đến khi anh ta biến mất sau một khúc quanh và đi về nhà.


***


- Ôi trời ơi! Sakura, cậu đi đâu cả đêm qua vậy?Có biết tớ và anh Touya lo lắng lắm không? – Tomoyo nói với giọng đầy lo lắng

- Tớ bị ngất trên đường và được một người đưa về nhà chăm sóc.Lúc tớ tỉnh lại thì đã hơn nửa đêm rồi.

- Vậy sao cậu không gọi điện về nhà cho người đem xe đến đón. – Tomoyo trách cứ Sakura.

- Cậu nói hay nhỉ! Cậu xem lại trong túi xách của mình xem đang giữ cái gì?

Nghe bạn nói thế Tomoyo liền lục lọi túi xách của mình hồi lâu rồi rút tay ra.trên tay cô lúc này là di động của Sakura.Tomoyo rơm rớm nước mắt vì hối hận

- Tớ xin lỗi Sakura.Tớ quên béng mất là mình giữ di động của cậu.Nhưng chả lẽ ở đó không có cái điện thoại nào sao?

- Nếu có thì tớ đã điện thoại về rồi! – Sakura lắc đầu ngán ngẩm.

- Lạ thật nhỉ! – Tomoyo chau mày

- Tớ mệt rồi! Tớ muốn đi nghỉ! – Sakura nói ngắn gọn như thế rồi bước lên cầu thang về phòng mình.

Gieo mình xuống chiếc giường nệm êm ái sực nức mùi nước hoa đắt tiền, Sakura lại chợt đến chiếc giường cứng còng đêm qua và mùi vị rất “bình dân” ở nơi đó.Và cô cũng nhớ đến người con trai đó…

Tại sao ánh mắt màu hổ phách ấy lại làm cô nhớ đến vậy?Tại sao nụ cười của anh lại ẩn chứ điều gì đó đau thương đến vậy?Tạo sao dáng vẻ quay người bước đi của anh lại cô độc đến thế?Tại sao cô lại thấy ở anh có cái gì đó đồng cảm đến vậy?


Tại sao, tại sao?

Hàng trăm ý nghĩ quay cuồng, những giấc ngủ mộng mị, và thần chết đang chập chờn rình rập đâu đó trong những giấc mơ…..


***
Nửa đêm rồi! Hôm nay Syaoran đã làm việc đến mệt nhoài để cố quên đi hình bóng một người.Cô ta là một thứ gì đó quá cao sang, cô ta là một thứ gì đó quá xa vời.Cậu không với tới được, cậu chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn từ xa nhưng càng ngắm thì sẽ càng đau khổ.Thế nên cậu chọn cách quên đi, cậu cắm đầu vào làm việc, thật nhiều, thật nhiều, để mỗi tối khi quăng mình lên giường thì cơ thể cậu đã rã rời và cậu chỉ có thể ngủ vùi.Nhưng quên làm sao được khi chiếc giường cậu nằm đã từng lưu lại hình bóng của cô gái ấy và cô ấy lại đến trong những giấc mơ dài hằng đêm, làm trái tim của Syaoran nhức nhối không yên.

Có tiếng gõ cửa

- Ai mà đến giờ này vậy? – Syaoran nhăn nhó tự hỏi và mở cửa ra.

Là cô ấy! Vẫn mái tóc nâu nhạt ấy, vẫn đôi mắt xanh ngọc bích ấy và vẫn khuôn mặt vương vấn nét buồn đau vô hạn ấy.Cô ấy đứng đó, vào lúc nửa đêm, cả người đang run lên vì lạnh.

- Tôi vào được chứ? – Sakura hỏi

- Được! Mời cô vào! Nhưng có việc gì mà cô đến vào giờ này?

- Vì chỉ giờ này anh mới có ở nhà! – cô ta thản nhiên đáp.

- Ừh nhỉ! Tôi quên mất! – Syaoran mỉm cười bối rối.

- Tôi có cái này cho anh.Xem như quà để cảm ơn anh đã giúp tôi. – Sakura đưa cho Syaoran một chiếc túi giấy.

- Không cần đâu! Cô không cần làm thế!

- Anh cứ cầm đi! Nó không đáng là bao nhưng tôi nghĩ có lẽ nó có ích với anh.Thế nhé, tôi về đây.Tạm biệt!

Sakura vội đứng lên cáo từ mà không để cho Syaoran có cơ hội nói thêm một lời nào.

“Cô ta như một cơn gió”

Còn lại một mình, Syaoran mở chiếc túi ra thì thấy nó là một chiếc điện thoại di động.Là kiểu cậu vừa thấy quảng cáo trên TV cách đây mấy ngày.Syaoran méo mặt vì vừa bị buộc phải nhận một món quà nằm ngoài sự tưởng tượng của cậu.

12h30,

Chuông điện thoại đổ vang khiến Syaoran giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.Trên màn hình hiện lên dòng chữ “Sakura Kinomoto”.Syaoran bắt máy và giọng của Sakura vang lên từ đầu dây bên kia.

- Hy vọng anh thích món quà.Tôi đã lưu số của tôi vào rồi đấy!

- Món quà đắt tiền quá! Tôi không dám nhận đâu!

- Với tôi thì nó không đáng là bao.Mong rằng anh hãy nhận lấy để tôi được an tâm.Tôi cúp máy đây.Tạm biệt anh!

“Cô ta lại tự quyết định”

Syaoran chán nản ngã vật người xuống giường và cậu nghĩ đến gia đình mình ở quê.Cậu không muốn vào Đại học.Cậu chỉ muốn đi làm để kiếm tiền giúp đỡ gia đình nhưng ba mẹ cậu không đồng ý.Họ nói cậu phải học thì mới có tương lai, mới có thể giúp đỡ các em.Dưới sức ép của họ, cậu lên Tokyo, vừa học ôn thi, vừa làm việc kiếm thêm tiền nhưng càng lúc cậu càng nản.Kỳ thi sắp đến gần nhưng cậu không thiết gì cả vì cậu cảm thấy mình không có động lực nào để tiếp tục học.Cậu thấy mình chỉ là gánh nặng của ba mẹ, là thằng vô tích sự.Và cậu căm ghét chính bản thân mình.Những suy nghĩ ấy cậu không chia sẻ được với ai, cậu chỉ có thể câm lặng nuốt nó vào trong.Nhưng cô gái ấy thì khác.Cậu muốn được giãi bày với cô vì cậu có linh cảm cô ta có thể hiểu được cậu.Nhưng cô ấy là một người quá xa vời, ý thức vẫn chưa rời bỏ Syaoran để khiến cậu quên đi điều đó.Vì vậy cậu cần quên cô ta và câu đã cố quên.Nhưng rồi cô ta lại đột ngột xuất hiện, giúi vào tay cậu một mối dây liên lạc giữa hai người, làm cậu thấy bứt rứt không yên.

Syaoran chìm vào giấc ngủ, ôm theo những mối tơ vò trong lòng


***


- Đã sắp đến rồi, không còn lâu nữa đâu!

- Không thể nào! Chẳng lẽ không có cách nào sao bác sĩ?

- Tôi rất tiếc.Đã đến giới hạn rồi.Các vị nên chuẩn bị sẵn sàng đi.Cô ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào.Hãy để cô ấy hạnh phúc trong những giây phút cuối cùng này.

- NÓI DỐI! TẠI SAO LẠI NHƯ THẾ? TẠI SAO?


***


- Em sắp chết rồi phải không anh Touya? – Sakura lướt tay trên phím đàn Piano, miệng mỉm cười cay đắng.

- Không đâu! Sao em lại nghĩ dại thế!

- Đừng giấu em! Em nghe bác sĩ nói chuyện với anh mà – tiếng đàn vẫn ngân vang.

- Sakura! Anh…

- Đủ rồi! Em chán sống rồi!

Sakura lại chìm vào trong những nốt nhạc.Giai điệu của Ave Maria đang vang lên.

Ave Maria – nó là những nốt nhạc thiên thần đón bước chân của cô dâu lên Virgin Road.Sakura đã từng ước mơ một ngày như thế nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là bọt bong bóng.Cô không có tương lai, cô chỉ có thần chết đang đứng chờ.Cô không có Virgin Road mà chỉ có đường đến địa ngục.Những giai điệu đẹp vẫn ngân vang, dội vào những tấm kính nhưng tiếng đàn nghe sao não lòng đến thế.Ngón tay của Sakura đang lướt nhanh hơn, nhịp điệu bắt đầu lạc dần đi, và bóng dáng cô đổ ập xuống những phím đàn, những giọt nước mắt tuôn rơi.Đã lâu lắm rồi Sakura không khóc vậy mà giờ đây nước mắt đang rơi. Tại sao vậy?
Về Đầu Trang Go down
yumiko kou
Lever 1
Lever 1
yumiko kou


Tổng số bài gửi : 4
Join date : 04/08/2009
Age : 27
Đến từ : Soul Society

[ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh   [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh I_icon_minitimeWed Aug 05, 2009 12:45 pm

Ngày 24/12

Tuyết rơi nặng hạt, bầu trời giữa trưa mà mây đen xám xịt, những cặp tình nhân tay trong tay đi lại qua những con phố dài, miệng nói cười, mắt nhìn nhau say đắm.Syaoran nhìn thấy hết những hình ảnh đó qua cửa kính của tiệm.Cậu vẽ nên trong đầu mình những hình ảnh mơ hồ không rõ.Bất chợt một bóng dáng chạy vụt vào cửa hiệu.Cậu vừa định mở miệng nói câu “Xin chào quý khách” quen thuộc thì chợt khựng lại khi phát hiện ra người vừa vào là ai.Cô ta không nói gì với cậu mà xộc thẳng đến chỗ quầy thu ngân, nơi ông chủ tiệm đang ngồi.

- Ông là chủ nơi này? – cô ta hỏi

- Phải!Có việc gì không thưa cô?

- Tôi biết chàng trai kia đang làm việc nhưng tôi cần anh ta.ông cầm lấy số tiền này và cho anh ta nghỉ hết ngày hôm nay, được chứ? – cô ta đặt lên bàn một xấp tiền dày cộm.

- Thế này là sao? – ông chủ tiệm vẫn chưa kịp hiểu mọi chuyện.

- Ông chỉ cần trả lời có cho anh ta nghỉ hay không? – cô ta gằn mạnh giọng nói

- Thôi được rồi tiểu thư.Cô có thể đưa anh ta đi.


***


- Sao cô lại làm thế?

- Vì tôi cần anh, chỉ thế thôi! Đừng hỏi gì cả. Chỉ cần làm theo lời tôi bảo là được.

Bàn tay Sakura nắm lấy bàn tay của Syaoran, lạnh ngắt, nhưng Syaoran lại thấy như nó đang ấm dần lên, cũng như tâm hồn con người.Hai người lặng lẽ sóng bước bên nhau mà không ai nói với ai lời nào.Họ đi khắp nơi, đến công viên chơi trò chơi, lên tháp Tokyo ngắm nhìn cảnh thành phố từ trên cao, lên cầu vượt hóng gió.Vẫn không có lời nào được thốt ra nhưng bàn tay cả hai đang nóng lên như chính trái tim của Syaoran.

11h đêm …

Sakura đưa Syaoran đến một khu phố khuất sau những tòa nhà chọc trời.Hai người bước đi trên con đường đầy tuyết, hướng về phía một cánh cửa đóng im ỉm.Dọc hai bên đường là những hàng cây trơ trụi lá, những cành cây khẳng khiu với những cọc hàng rào trắng toát.Sakura đưa tay đẩy cánh cửa lớn hé lộ một Giáo đường bé nhỏ, yên tĩnh.Cô cùng Syaoran bước vào bên trong.Đến lúc này, Sakura mới lên tiếng:

- Em luôn ước ao một lần được bước lên Virgin Road trong tiếng nhạc Ave Maria.Em sẽ mặc một tà áo cưới màu trắng, tay ôm bó hoa anh đào và nơi cuối con đường sẽ là người con trai em yêu đứng chờ.Em luôn tin đến một lúc nào đó em sẽ thực hiện được ước mơ đó nhưng Thượng đế không cho em thời gian.Ông ấy muốn em ra đi.Em đã từng ôm ấp hy vọng tiếp tục sống nhưng mỗi ngày hy vọng ấy lại rời bỏ em.Và giờ đây em biết Thần chết đang chờ em đâu đó.Chính vì vậy mà em phải thật gấp gáp, phải thực hiện mơ ước đó.Anh sẽ giúp em chứ?

- Em sẽ ra đi sao Sakura? – Syaoran hỏi khi đã bắt đầu hiểu ra tại sao người con gái ấy ngất trên đường, tại sao người con gái ấy lại có nét mặt buồn vô hạn như thế, tại sao cô ấy chưa bao giờ mỉm cười thật sự.

- Phải, sắp đến lúc rồi và em không muốn phí phạm thời gian nữa.

- Vậy thì nhanh lên! – Syaoran giục.

Một chàng thanh niên tóc nâu trông khá giống Sakura xuất hiện ngay bên cạnh Syaoran và đưa cậu đến một căn phòng nhỏ.Nơi đó đã treo sẵn một bộ lễ phục màu trắng.Anh ta cay đắng nhìn Syaoran.

- Tôi biết con bé rất ích kỷ khi yêu cầu cậu thế này.Nhưng đây đã là những phút cuối cùng của nó.Tôi muốn nó được hạnh phúc.Vì thế xin cậu hãy…

- Tôi biết mà! Tôi cũng muốn làm điều này! – Syaoran mỉm cười.

Chàng trai ấy sau khi nghe cậu nói liền lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại và đứng chờ ở bên ngoài.Còn lại một mình, Syaoran buông người xuống một chiếc ghế gần đó, gục mặt vào hai bàn tay gân guốc và từ những kẽ tay, những giọt nước mắt đang lanh tanh rơi xuống.

Thượng đế ơi! Người có công bằng không?Sao lại tước đi cuộc sống của cô ấy?Cô ấy đã làm gì sai sao?Người hãy trả lời con đi!

Nhưng rồi Syaoran đứng bật dậy và cậu bắt đầu thay quần áo, chải lại tóc, cài chiếc hoa cài áo lên ngực mình, hít một hơi dài và mở cửa bước ra.Touya nhìn cậu trong chốc lát rồi dẫn đường cho cậu trở lại lễ đường.


***


Syaoran đứng chờ đợi trong im lặng trước bàn thờ chúa bên cạnh Touya.Tiếng đàn dương cầm vang lên, là Ave Maria.

Từ bên hông lễ đường Tomoyo xuất hiện trong bộ váy màu hồng phấn, tay ôm bó hoa nhỏ.Cô từ từ đi vào và dừng lại bên Touya.Vừa lúc đó, cánh cửa lễ đường mở ra một lần nữa và một thiên thần trong trắng đang tiến vào.Thiên thần ấy vừa đặt chân lên thảm đỏ, bước từng bước thật chậm.Giai điệu thần thánh vẫn đang dạo.

“Cô ấy đẹp quá!Tà áo cưới trắng tinh, giản đơn trong một cơ thể xanh xao, yếu ớt mà sao lại đẹp đến thế? “

Sakura vẫn bước thật chậm trên thảm đỏ, bước qua những hàng ghế nơi chỉ có một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên đang ngồi.Cô quay sang nhìn họ mỉm cười, nụ cười hạnh phúc mà đã bao lâu rồi họ không được thấy và họ mỉm cười đáp trả lại cô.Gần hết con đường rồi và cô lúc này càng lúc càng đến gần hơn.Syaoran tiến về phía trước và đưa tay đón cô.Bàn tay cô đặt vào bàn tay cậu, cùng cậu bước đến trước bàn thờ chúa.Vị mục sư tay cầm quyển sách bắt đầu thực hiện những nghi lễ.

Đồng hồ điểm một tiếng,

“Ly Syaoran, con có đồng ý lấy Sakura Kinomoto làm vợ, mãi mãi ở bên cô ấy dù có bệnh tật, đói nghèo và sẽ luôn yêu cô ấy không?”

Con đồng ý!


Đồng hổ điểm hai tiếng,

“Sakura Kinomoto, con có đồng ý lấy Ly Syaoran làm chồng, mãi mãi ở bên anh ấy dù có bệnh tật, đói nghèo và sẽ luôn yêu anh ấy không?”

Con đồng ý!


Đồng hồ điểm ba tiếng,
“Các con hãy trao nhẫn cho nhau”

Một tay cầm lấy chiếc nhẫn trên chiếc khay đỏ, một tay cầm lấy bàn tay nổi đầy gân xanh của Sakura, Syaoran lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô.


Đồng hồ điểm bốn tiếng,

Sakura cầm lấy bàn tay Syaoran, đeo chiếc nhẫn vào tay cậu.Đôi mắt cô lúc này đang chiếu thẳng vào mặt cậu, xanh biếc và tràn ngập yêu thương.Đôi mắt ấy đang chứa chan hạnh phúc.


Đồng hồ điểm năm tiếng,
“Ta tuyên bố các con là vợ chồng, các con có thể hôn nhau”

Syaoran nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ bé của Sakura, kéo cô đến sát gần cậu hơn, đặt lên đôi môi đỏ tươi xinh xắn của cô nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời cô và cả cuộc đời cậu.


Đồng hồ điển sáu tiếng, bảy tiếng, nụ hôn vẫn tiếp tục như thể không bao giờ dứt.


Đồng hồ điểm tám tiếng,
Thân người Sakura đổ ập vào vòng tay Syaoran.Cậu hốt hoảng đỡ lấy cô, dìu cô ngồi xuống, để cô tựa vào người cậu.Mọi người lao đến bên hai người.

- Chưa bao giờ em khao khát sống hơn lúc này.Nhưng có lẽ cuộc đời ngắn ngủi của em đến đây là hết rồi!


Đồng hồ điểm chín tiếng,
- Mọi người hãy trân trọng cuộc sống của mình và sống sao thật có ích.Em sẽ đến với mẹ và mỗi ngày đều dõi theo mọi người.


Đồng hồ điểm mười tiếng,
- Ba, anh hai, dì Sonomi, Tomoyo! Con xin lỗi đã khiến mọi người đau lòng suốt hai năm qua!

- Syaoran! Em xin lỗi đã lôi kéo anh vào việc này.Đây là lần đầu tiên em yêu một người đến vậy.Em sẽ cầu xin Thượng đế cho anh được hạnh phúc! Cảm ơn anh rất nhiều!


Đồng hồ điểm mười một tiếng,
Đôi mắt của Sakura từ từ khép lại, cánh tay cô thõng xuống và trên đôi môi cô xuất hiện một nụ cười mãn nguyện.Đó là nụ cười đẹp nhất trong suốt mười bảy năm đóa hoa anh đào này tồn tại trên đời.Gia đình cô chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười nào đẹp đến thế.Nó rạng ngời, trong sáng, hạnh phúc và viên mãn.Syaoran ôm lấy thân xác vẫn còn ấm của Sakura vào lòng và những giọt nước mắt thương tiếc, những giọt nước mắt đau khổ, những giọt nước mắt lặng thầm bắt đầu buông rơi.

"Thượng đế ơi, sao Người lại tàn nhẫn đến thế?"


Đồng hồ điểm mười hai tiếng,
Một thiên thần với đôi cánh trắng muốt đang thoát ra từ thân xác của Sakura.Thiên thần ấy chờn vờn bay qua bay lại rồi nhẹ nhàng đáp xuống giữa vòng vây.Thiên thần khẽ khàng đặt nụ hôn lên má ba cô, anh trai cô, dì Sonomi và Tomoyo.Rồi thiên thần lướt đến bên chàng trai ấy, vòng cánh tay ôm trọn lấy cơ thể anh, khẽ thì thầm

“Em sẽ luôn ở bên anh!”

Chuông nhà thờ bắt đầu đổ những hồi dài, khắp nơi vang lên tiếng chúc tụng mừng Giáng sinh đã đến và nơi giáo đường bé nhỏ, một thiên thần đang mở rộng đôi cánh, bung mình lên bầu trời bao la rộng lớn, về với vũ trụ xa xăm, về với Thượng đế vĩnh hằng…

Hãy khóc đi…
Hãy để tiếng khóc thay cho tiếng nhạc tiễn đưa Thiên thần ra đi…
Và rồi khi mặt trời ló dạng nơi chân trời, một ngày mới sẽ bắt đầu cho tất cả những người mà Thiên thần thề luôn yêu thương…


***


Một tháng sau, vào một buổi sáng ban mai những ngày cuối đông, người ta nhìn thấy một chàng trai trẻ vai đeo balô, đang dắt xe đạp vào cổng trường để chuẩn bị bước vào kỳ thi Đại học.Cậu đưa bàn tay trái lên và khẽ hôn lên chiếc nhẫn trên bàn tay, miệng mỉm cười hạnh phúc.

“Anh sẽ sống sao cho có ích.Tương lai là của anh và mọi người mong chờ vào tương lai ấy.Mỗi đêm, vào đúng 12h30 anh đều gọi điện cho em cả.Sẽ có một ngày, em bắt điện thoại của anh chứ?”

Trên bầu trời, thiên thần đang nhìn xuống trần gian và ban xuống đó ngàn vạn lời chúc phúc yêu thương…


THE END
Về Đầu Trang Go down
Tomoyo Kute
Admin
Tomoyo Kute


Tổng số bài gửi : 20
Join date : 04/08/2009
Đến từ : thiên đàng tím

[ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh   [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh I_icon_minitimeSun Aug 09, 2009 7:25 pm

hay đếy ^^ bạn cố gắng posst càng nhỉu fic càng tốt cho forum phát triển nhé ^^
Về Đầu Trang Go down
https://kittycute.forumvi.com
Sponsored content





[ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh   [ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
[ fic ] CCS thiên thần đêm giáng sinh
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Khai giảng lớp luyện thi N2 và N3 tại Trung tâm Nhật Ngữ Top Globis
» Khai giảng khóa đàm thoại đặc biệt tại Top Globis

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥ Kitty cute ♥ :: Fanfic-
Chuyển đến